Viết cho tuổi 20
Bài viết mà thằng chả chém gió về tri túc các kiểu…
Người Trung Quốc có định nghĩa khá hay về “ăn cắp”.
「不問自取,即為賊也」
Bất vấn tự xử, tức vi tặc dã.
Dịch thẳng ra thì có nghĩa là: Lấy mà không hỏi, tức là thằng ăn cắp.
Bản thân tui cực kì phản đối chuyện vơ đũa cả nắm bằng cách lấy một ví dụ mà vơ cả một dân tộc. Cơ mà người Việt ăn cắp nhiều bá cháy bọ chét, cứ như là chúng ta được tạo hoá ban cho kĩ năng đó vậy.
Bà chị tui có một quán tạp hoá nhỏ xíu ở làng, hàng ngày bả cứ bày đồ ra ngoài sân bán thôi. Vậy mà người ta vẫn ăn cắp chịu không nổi, cứ hở ra là mất cây kẹo gói thuốc chai bia.
Nhà tui mở quán hủ tíu cũng khá đông khách. Bình thường thì cũng có ăn cắp vặt nhưng chịu khó để ý chút là được. Cơ mà mỗi lần cúp điện là 2, 3 người chạy tới ôm giữ tủ tiền trên xe hủ tíu, còn những người khác ra giữ bãi xe, không giữ là mất.
Nhà tui có cái sân nhỏ trước nhà rộng chừng 1, 2 mét mà nhà tui cũng hay để dép (nhắc nhớ nhà quá ). Có lần tui mua được đôi dép khá ưng (tui có cái tật cứ Tết là mua dép mới), đi chơi về quăng đôi dép ở đó. Mất. Nghe hàng xóm nói là mấy anh/chị ve chai diếm mất. Vkl có đôi dép mà cũng ăn cắp.
Tui cũng không cần phải viết quá nhiều về phần này, đưa link các bạn tự đọc.
Số liệu từ Wikipedia cho biết có khoảng 20.618 người Việt Nam hợp pháp ở Nhật, cộng trừ nhân chia loạn xạ một chút tui suy ra tức là cứ 10 người Việt ở Nhật là có 1 người ăn cắp.
Lần ăn cắp rầm rộ gần đây nhất chắc là vụ của anh “Mác” gì đó (đó tui vẫn hay vơ đũa là mấy thằng tên Mác éo làm được cái quái gì hết), còn lại thì … nhiều vô kể, từ ăn cắp nhạc, ăn cắp thơ, ăn cắp tác phẩm của nghệ sĩ nước ngoài (và trong nước).
Nói lòng vòng nãy giờ, đây mới là phần chính.
Một trang blog công nghệ nào đó nghe đồn cũng nổi tiếng đã ăn cắp các bài viết của tui trên blog này và một số tech blog khác mà tui biết một cách có chủ đích và kéo dài, một số bài còn thậm chí bị đổi tên và giới tính tác giả.
Thực ra họ đã làm việc này từ rất lâu với các blog khác. Hồi đó tui không quan tâm lắm vì nó có lấy bài của mình đâu. Nghĩ lại thật là … #ngu.
Việc chia sẻ lại bài viết, tui rất cám ơn vì nó mang đến cho tui nhiều người đọc hơn, sau cùng thì mục đích viết blog là để cho người ta đọc. Nhưng hành vi của họ copy + paste + sửa nội dung + xoá backlink + chèn quảng cáo + không thông báo cho tác giả
thì không thể gọi là “chia sẻ” được, tạm thời tui không nghĩ ra được từ nào phù hợp bằng ăn cắp, tương lai chắc cũng vậy.
Các bạn phải hiểu rằng để viết được một bài blog, tụi tui phải bỏ thời gian công sức để:
Cứ tưởng tượng hồi nhỏ thi Văn viết cơ cực ra sao thì giờ nó tốn thời gian, đầu óc gấp khoảng 10 lần vậy.
Tui xin được nhắc tên của họ một lần duy nhất trong bài viết này, nuốt nước miếng mà không phun.
Techtalk.vn - LŨ ĂN CẮP
Thật ra thì trước giờ các bài viết của tui vẫn có Creative Commons License tại https://github.com/qcam/hqc.io. Bây giờ tui sẽ để thằng nó lên website, cụ thể ở dưới footer.
Để cho dễ thì tui chỉ viết bài trên hai trang:
copy + paste
có hỏi qua tui trên devnhanguoita.com
Từ giờ trở đi tui sẽ kể cho tất cả những người tui biết về việc họ đã ăn cắp như thế nào, cho đến khi toàn bộ bài viết của tui trên đó được xoá và họ đăng bài xin lỗi ngay trên trang của họ.
Bài viết mà thằng chả chém gió về tri túc các kiểu…
Là một developer tất nhiên bạn phải chuyên nghiệp với nghề của mình. Thế nhưng chuyên nghiệp là như thế nào? Và bạn, một developer, sẽ phải hành xử ra sao mới được xem là chuyên nghiệp?
Vậy nếu vi phạm Creative Commons License thì sẽ bị 'xử lý' như thế nào vậy anh?
@j1nz Mình cũng chả muốn "xử lý" làm gì cả ☹️. Mình là developer, mình không phải luật sư. Mình chúc họ cắn rứt lương tâm vậy.
「不問自取,即為賊也」 Bất vấn tự thủ, tức vi tặc dã.
Cái này mới là câu đúng nhá tác giả :D. tektalk thì thôi quá nổi tiếng rồi ko ai phải bàn.